10 năm trước, mua đất thay vì mua ôtô, tôi lời hơn 11 lần. Nhưng sau một biến cố bất ngờ, tôi thay đổi suy nghĩ, quyết mua xe ngay.
Cộng các chi phí dự tính sẽ chi trong tháng này, tôi thấy vừa y mức lương mới được tăng.
Tôi định mở một cửa hàng bán thực phẩm và thuê từ hai đến ba nhân viên phụ giúp.
Làm tư nhân lương cao nhưng không có nổi thời gian nghỉ ngơi, tôi quyết tâm nghỉ việc để xin vào cơ quan nhà nước.
Xin nghỉ phép để đi ăn đám cưới, đồng nghiệp của tôi bị quản lý xét hỏi, bắt mang thiệp mời cưới đến để kiểm tra.
Đi làm từ sáng đến tối, lương về đưa hết cho vợ, chỉ giữ lại hai triệu tiêu vặt, nhưng ngày nào tôi cũng bị vợ càm ràm, chê bai.
Cùng làm từ nếp, nhưng bánh dày, bánh ít không mềm mượt, nhiều vị như bánh mochi của Nhật Bản.
'Đến tuổi 38, chị sếp cũ của tôi mới thoát khỏi cảnh nuôi em trai, vật vã tìm kiếm hạnh phúc muộn'.
Chồng ung thư, tôi vẫn cố vay lãi để giúp mẹ trả nợ, nhưng bà lại xúi tôi bỏ chồng, đi lấy đại gia để mang tiền về cho mẹ.
Lao vào yêu một cách mù quáng với thanh niên làm phụ xe buýt rồi có thai ngoài ý muốn, con gái nghỉ học, đòi bố mẹ phải cho cưới.
Con tôi chỉ cần một chiếc điện thoại thông minh kết nối mạng và một cái điều hòa, là có thể sống trong bốn bức tường suốt kỳ nghỉ hè.
Dù có làm di chúc rõ ràng từ trước, nhưng để nhận thừa kế, tôi phải trải qua một quá trình dài, làm nhiều giấy tờ, thủ tục.
Năm xưa, vì tự ti hoàn cảnh nghèo, tôi đã đánh mất hạnh phúc.
Tranh thủ bác cả và bố tôi sống xa quê, chú út âm thầm làm giấy tờ, sang tên hết nhà đất của bố mẹ cho mình rồi độc chiếm.
Tôi lấy làm lạ vì sếp không mua nhà, mua ôtô, mà chỉ ở thuê hoặc nhà công vụ, dù mức lương dành cho người nước ngoài rất cao.
Con nhỏ tuổi bị bệnh, nhiều người chủ quan chữa 'theo truyền miệng hơn là tin tưởng bác sĩ'.
Vợ chồng đứa cháu bạn học với con trai tôi vừa tan vỡ hôn nhân sau 13 năm níu kéo chỉ vì sự ích kỷ của hai người mẹ.
'No pain, no gain' nên suốt 10 năm đầu đi làm, tôi không dám nghỉ một ngày nào để đi du lịch, đến giờ 50 tuổi không lo thất nghiệp.
Một mặt tôi sợ mình vô tình phạm pháp, mặt khác sợ nếu vợ dắt đàn ông khác về nhà lúc tôi đi vắng, gia đình sẽ đổ vỡ.
Sinh năm 1930, lên năm tuổi, ông bà nội mất, bố tôi được người họ hàng mang về miền Nam nuôi.
Nếu ngày ấy, hai người em trai của mẹ không tranh giành, chiếm đất, đồng lòng phân lô chuyển đổi lên thổ cư, thì giờ ai cũng được viên mãn.
Không được nhận một đồng nào do bố mẹ để lại toàn bộ nhà, đất cho con trai, nhưng chị em tôi vẫn đều đặn gửi tiền về báo hiếu.
'Con trai mới 27 tháng tuổi đã bỏ chồng', nhiều người chê trách tôi vì không chịu nhẫn nhịn, hy sinh, cố gắng thêm để con có bố.
Nỗ lực trong âm thầm thay vì chọn đi nhanh, làm việc cuống cuồng mỗi ngày, tôi phải chịu đựng sự kinh rẻ, xem thường của mọi người xung quanh.
Một mình tôi bên giường bệnh chăm cha những ngày cuối đời, nhưng mẹ bắt phải chia đều căn nhà đang ở làm sáu phần cho các anh chị em.
Để kiếm tiền nuôi gia đình, nhiều người xem công ty là nhà. Họ không dám tìm việc nhẹ hơn, vì mức sống gia đình sẽ giảm theo thu nhập.
25 năm trước, tôi là cô bé quê ở miền núi nghèo của vùng Tây Bắc xuống Hà Nội lạ lẫm thuê trọ thi đại học.
Vượt qua được cảm xúc tức giận, tủi nhục, cay đắng… để cư xử như một đại trượng phu, bạn sẽ không phải hổ thẹn sau này.
Bố mẹ vợ mất đã lâu, tôi đến xin bản sao giấy chứng tử thì các anh chị em vợ không đồng ý.